Cuộc sống trở nên vô vị lúc nào không biết. Nhàm chán. và không có lẽ sống .. trở nên bất cần đời ! Cảm thấy : ... không còn ai bên cạnh ... không ai cần mình ... không cười như trước được nữa !!! ... Giả dối ... Từ lúc nào không biết! Mình trở nên giả dối với mọi người ... Con người thật của mình đâu rồi ??? ... Đã chết rồi ... Người ta nói nếu sống không thật với con người mình thì hẵn sẽ rất đau khổ ... Mình không nghĩ vậy đâu! Nếu sống thật thì mọi người xung quanh mình hẳn sẽ buồn ... sẽ trách móc ... sẽ thương hại .... Phiền phức nhỹ !?! Thôy thỳ cứ sống với sự giả dối đi ... Đã quen dần ... quen lắm rồi : ... những nụ cười giã tạo Thậm chí mình còn cười nhiều hơn trước Thậm chí gặp ai mình cũng cười Thậm chí chuyện gì mình cũng cười thậm chí ... Bất giác bị 1 câu hỏi làm mình sững sỡ ... vô tình thôy ... : Sao ... lúc nào cũng cười thế ??? " - Không phải cười là tốt sao ? ... câu nói :" Không sao mà!" - " Không có gì! " Thậm chí khi mình bị người khác làm tổn thương Thậm chí khi mình đang đau khổ thậm chí ... ... Nhưng mình vẫn không khóc ... .............. Cứng rắn .................... Bất giác thấy mình thật yếu đuối ... không dám đối diện với chính bản thân mình ! Nhìn vào gưởng ... " Quả là giả tạo !" - chỉ có thể thốt nên câu nói đó ... uk, vẫn cười, nụ cười vô hồn nhưng không tắt ... " Mạnh mẽ thật!", cười phá lên thật to, ngửa mặt lên nhìn trần nhà ... Đau quá ! ... đang cười trên nỗi đau của mình ... " tao gek mày ... tao hận mày ... Biến khỏi cuộc sống của tao ngay đi ... Tao không mún thấy mặt mày ..." _ Đập ... dùng tay cố sức mà đập vào nơi - mà - có - nó ... nát rồi , bể rồi ... để xem mài còn cười được nữa không ? .... Nó vẫn cười ... " Biến đi!" ... Những mãnh kiếng vỡ vụn dưới chân ... hòa lẫn với một màu đỏ tươi ... " Tại sao mày vẫn cười ... tại sao ... tại sao hả ..." Đau quá!!! ... Không thở được !! .... Ước gì có thể quên đi mãi mãi ... Không còn thấy gì nữa ... Tối tăm ... Và ngã xuống ...

XtGem Forum catalog